“Vợ ơi, bao giờ chúng mình mới được tân hôn?” anh lén nắm chặt tay tôi dưới tấm chăn mỏng, còn tôi nhìn anh đầy mệt mỏi, chán nản.
Tam su gia dinh – Chúng tôi yêu nhau 5 năm rồi mới quyết định đi đến hôn nhân. Thực sự lý do khiến cuộc hôn nhân chùng chình mãi chính là mẹ anh. Bà là người cực kỳ cổ hủ và kỹ tính. Ngày đầu đưa tôi về ra mắt gia đình, trước khi đi anh dặn dò tôi trăm chuyện, nào là vào nhà dép phải xếp ngay ngắn thẳng hàng, lúc ăn cơm phải xới cơm cho bố trước, mẹ sau, rồi mới đến anh và tôi. Đã thế anh còn nhắc khéo tôi không được nhìn anh quá nhiều, cũng không được ngồi quá gần anh.
Bố mẹ anh nói gì, khuyên gì phải cúi đầu và tỏ thái độ đồng tình. Ăn mặc cũng thế, tôi có ý định mặc quần bò áo sơ mi đến thì anh bảo “mẹ anh không thích cô gái nào quá giản dị, xuề xòa trong ăn mặc”, tôi chuyển sang váy thì anh lại nhắc “mẹ anh không ưa cô nào hay mặc váy”, khiến tôi và cả anh vất vả nguyên một tuần đi lựa chọn quần áo sao cho phù hợp với ý của bà.
>>> Có thể bạn quan tâm đến thoi trang thu dong 2015
Nên là nhiều khi tôi nản đến mức muốn buông tay anh. Anh là chàng trai tốt, cao ráo, ưa nhìn, công việc ổn định, lại yêu thương nhau từng ấy năm trời nên tôi không đành. Về phần anh, lấy kinh nghiệm từ anh trai của mình nên đã biết cách tránh được những rủi ro khi đưa người yêu về ra mắt. Anh bảo đưa tôi về nhà còn hồi hộp, lo sợ và áp lực hơn cả ngày xưa đi thi đại học.
Lấy vợ là chuyện cả đời, mà may thay mẹ anh cũng vừa ý vừa lòng về tôi, và cũng chẳng so sánh tôi với bất kỳ ai như ngày xưa so sánh chị dâu, vì tôi là cô gái đầu tiên anh dẫn về và quyết ý cưới đến cùng. Ngày vui diễn ra trong sự chúc tụng của bạn bè, người thân hai bên.
Có điều chồng tôi ham vui, cứ chén anh chén chú mãi với bạn bè chiến hữu và đồng nghiệp. Đêm tân hôn, anh say khướt đến mềm người, nằm ngủ ngon lành trên chiếc giường cưới được trang trí cẩn thận. Tôi nằm cạnh thao thức, tiếc nuối cho đêm trọng đại nhất của đời người con gái lại trôi đi trong tiếng ngáy của chồng, trong mùi men rượu ngột ngạt.
>> Bạn có quan tâm tới cung kim nguu tại đây.
Sáng hôm sau dường như anh có vẻ hối lỗi, mặt nhìn tôi cầu khẩn xin tha thứ. Tôi chỉ kịp cấu yêu anh một cái mà mẹ chồng đã đứng ngay bên lườm cả hai đến cháy mặt. Bà cực kỳ ghét những việc “tình tứ” cho dù là nhỏ nhặt, vụn vặt nhất. Nhiều khi anh bảo “không hiểu sao bố có thể chịu đựng được mẹ đến tận bây giờ” khiến tôi cũng phải thầm lo. Sống mà cứ giữ ý tứ quá mức cần thiết thật áp lực. Có lẽ vì thế mà vợ chồng bác cả ngay khi có điều kiện đã xin ra ở riêng.
Ngày thứ hai sau ngày cưới là ngày kinh khủng và đáng nhớ nhất của đời tôi. Hậu cưới, nhà cửa bừa bãi và lộn xộn. Chồng tôi với bố mệt bở hơi tai với việc xắp xếp lại nội thất, đồ đạc. Phòng của chúng tôi hôm trước lung linh là thế mà hôm nay nhìn lại thật chẳng khác nào bãi chiến trường. Bóng bay giăng mắc từ trên tường xuống dưới đất, hoa hồng thì cánh tàn cánh héo.
Tôi vất vả lắm mới gỡ được hết số hoa hồng kết hình trái tim trên tường xuống, thì mẹ chồng bước vào, giọng kìm nén “con làm thì phải cẩn thận. Nhìn tường toàn vết dán như thế này có coi được không?”. Tôi ấm ức lắm, vì đã cẩn thận gỡ gần hết số băng dính hai mặt ra khỏi tường mà không làm tróc miếng sơn nào, nhưng vì người dán còn dùng đến hai loại băng dính thì làm sao tôi gỡ cho sạch sẽ trơn tru được.
Tôi vào bếp ngổn ngang những bát đũa, nồi niêu, tự mình không hiểu nổi sau bữa tiệc tối qua trở về nhà, bên nhà chồng còn ăn uống cái gì mà đến mức lộn xộn như vậy. Cơm rơi vương vãi khắp nơi, tường bếp toàn những dầu mỡ, thùng rác đầy ứ ự chưa đổ… Cả ngày hôm đó, hết dọn phòng dọn bếp, rồi lại lo cơm nước, lau dọn đồ đạc mọi thứ, mua thêm cái này, chở thêm cái kia khiến cả hai vợ chồng mệt đến nỗi không nói được với nhau câu nào. Đêm thứ hai trôi qua trong tình cảnh “thân ai người ấy ngủ”.
Nghe chừng chồng còn sốt ruột hơn cả tôi. Và đêm hôm sau thì chúng tôi lại được ngủ cùng nhau trên chuyến bay đến Pháp. Gia đình chồng tôi giàu có, và nhân cơ hội con út lập gia đình này, bố mẹ chồng đã lên kế hoạch “tuần trăng mật đôi”. Nghĩa là tôi và chồng không được đi riêng mà sẽ đi cùng bố mẹ chồng. Mẹ tôi thì háo hức, còn vợ chồng tôi vừa lo, vừa chán nản. Ở nhà không được, đi cũng chẳng xong.
Đây là lần đầu tiên tôi được đi du lịch nước ngoài, lại còn được đi với người mình yêu thương nhất, vậy mà chuyến đi “trong mơ” ấy lại trở nên thảm hại. Cứ mỗi lần định khoác tay nhau hay cầm tay nhau đi dạo trên đường phố, định chụp chung tấm ảnh kỉ niệm dưới chân tháp thì cả hai đều phải đưa mắt nhìn xem mẹ đang đứng ở đâu. Bố chồng tôi cũng thê thảm không kém khi đi theo bà chỉ có xách đồ và làm thợ ảnh.
Dưới chân tháp, các cặp đôi hôn nhau, âu yếm nhau khiến tôi với chồng… phát thèm mà không làm gì được. Loay hoay tìm mọi cách vợ chồng tôi cũng không thoát được cái nhìn soi mói, quản lý của mẹ chồng. Anh cũng nóng lòng đến mức sinh cáu gắt, lôi tôi về khách sạn. Nhưng chuyện nào có được như ý muốn khi mẹ chồng tôi cao tay đến mức thuê được cả cái phòng có tận…hai giường giữa thành phố tráng lệ này.
Chuyện lạ khó tin, không hiểu bà đã thương lượng thế nào với quản lý để người ta kê thêm một chiếc giường ngay cạnh giường của chúng tôi. Căn phòng rộng thênh thang bỗng trở nên ngột ngạt. Tôi và anh, muốn tắm cùng nhau cũng không thể, muốn được “yêu nhau” ở trong phòng cũng không được chứ đừng nói là ngoài ban công, nơi nhìn ra cánh đồng hoa lãng mạn. Bao dự tính trong đầu khi ngồi trên máy bay bay biến sạch.
Tối ngủ, anh nắm tay tôi dưới lớp chăn mềm, khẽ chạm vào người tôi e dè. Chúng tôi nhìn nhau, trao đổi với nhau qua ánh mắt chứ không dám làm gì vì bố mẹ chồng ngủ ngay bên cạnh. Điện thoại cũng chẳng dám lôi ra dùng, nói không dám nói. Anh đợi chờ đêm “tân hôn” đã lâu lắm rồi, trước yêu nhau thì giữ gìn cho nhau, phần vì anh sợ không lấy được tôi, phần vì tôi cũng biết giữ mình. Giờ lấy nhau rồi mà không được thoải mái với nhau, khổ sở chịu nhịn. Tôi e sợ rằng đến một lúc nào đó, sức chịu đựng của cả hai đi quá giới hạn thì không biết hậu quả sẽ như thế nào.
Lấy nhau được hơn 10 ngày mà không được “yêu”, nghe chừng chồng tôi có vẻ nản chán. Trong chuyến bay trở về Việt Nam, anh khẽ hỏi “vợ ơi, bao giờ chúng mình mới được tân hôn?”. Anh lén nắm chặt tay tôi dưới tấm chăn mỏng, còn tôi nhìn anh đầy mệt mỏi, chán chường. Cả hai dường như không còn chút hào hứng và hi vọng như những ngày đầu mới về ở với nhau. Về nhà rồi, không biết sẽ còn những chuyện tồi tệ như thế nào tiếp diễn để ngăn cản chúng tôi “sinh hoạt vợ chồng”!
>> Bên cạnh đó bạn có thể bạn chưa biết bí quyết lam dep hiệu quả.