Tâm sự của học sinh THPT cuối cấp
| 2244 views

Cuối thu tiết trời se lạnh , ánh nắng vàng chanh len lỏi qua từng kẽ lá buông mình xuống sân trường… Ngồi trong lớp nhìn ra cảnh vật bên ngoài thấy cảnh ra chơi sao mà đông vui nhộn nhịp đến thế. Thả hồn mình theo những chiếc lá bàng đỏ rụng ngoài sân lòng tôi lại cảm thấy có một cái gì đó bâng khuâng xao xuyến với ngôi trường này – THPT Yên Mỹ , lớp học này – 12C thân yêu. Thời gian trôi thật nhanh nó đang dần cướp đi quãng đời học sinh cúa tôi. Giờ đây tôi đã khôn lớn đã trưởng thành và có những dự định mới cho tương lai của chính mình. Tám tháng nữa thôi , tôi phải rời xa mái trường xa thầy cô xa bạn bè thực lòng mà nói tôi không muốn đến cái ngày ấy một chút nào hết. Tôi rất sợ cái ngày chia tay ấy vì kết thúc ngày đó đồng nghĩa với việc tôi kết thúc quãng đời học sinh . Người ta thương nói tuổi học trò là cái tuổi hồn nhiên tinh nghịch nhưng rất đỗi đáng yêu đáng quý. Lúc ấy là lúc tâm hồn con người ta thanh thản vui vẻ không phải suy nghĩ không phải sống bon chen ích kỉ . Kết thúc tuổi học trò tôi sẽ phải tự đi bằng chính đôi chân của mình bằng chính lời dặn dò của cha mẹ những tri thức mà thầy cô đã cung cấp đã dạy dỗ chì bào tận tình để vượt qua các kì thi : tốt nghiệp, đại học, cao đẳng…

>> diem chuan vao lop 10 nam 2015

diem-chuan-lop-10-3

Chỉ còn mười ngày nữa thôi là đến ngày 20/11 cái ngày mà những cô cậu học trò có thể bày tỏ lòng yêu mến kính trọng lòng biết ơn của mình với thầy cô giáo. Đây là ngày lễ mít tinh cuối cùng nên tôi cũng như các bạn cùng trang lứa rất trân trọng nó vì sẽ chẳng bao giờ chúng tôi được quay trở lại thời học sinh đầy mơ mộng này nữa. Ngày lễ trọng đại này đến gần làm tôi nhớ đến bao kỉ niệm thân thương nhưng điều làm tôi nhớ nhất in dấu trong đáy sâu tâm hồn không ai khác đó là cô Oanh- người mẹ hiền đã dìu dắt tôi cũng như các bạn trong ngôi nhà 12C trong suốt 2 năm học vừa qua. Vì vậy trong trái tim của chúng tôi không bao giờ phai nhòa hình bóng của cô. 2 năm học trôi qua nhanh chóng đó là một khoảng thời gian đầy ắp những kỉ niệm vui buồn của tuổi học trò đó còn là tình yêu thương chăm sóc đầy nhiệt huyết của cô dành cho lớp.

>> điểm thi tốt nghiệp 2015 hà nội

Tôi còn nhớ rất rõ cái ngày thứ 7 (29/9/2012) đó là một ngày cực buồn với bao giọt nước mắt và cũng là một ngày cực vui đối với tập thể lớp 12C. Cô giáo tôi là một người vô cùng có trách nhiệm với học sinh, với công việc của mình. Trong mọi tiết học cô đều có mặt đúng giờ và đầy đủ nếu gia đình có việc bận cô sẽ nhờ một đồng nghiệp của mình lên coi lớp giúp hoặc cho lớp tôi làm bài kiểm tra 15 phút .Nhưng lần này thật lạ thật khác ngày hôm ấy cô đã vắng mặt trong tiết văn mà không hề có một thầy cô giáo nào lên coi lớp và cũng chả có bài kiểm tra nào cả. Nhưng chúng tôi cũng chằng để í và cũng chằng hỏi lí do cô vắng mặt trong giờ học hôm đó. Mải mê, thích thú với chiếc áo đồng phục lớp xinh xắn đáng yêu và một dòng chữ, một khẩu hiệu nghe thật hấp dẫn thật bắt mắt ”Học hết sức,chơi hết mình”. Bên trên còn có mộ hình trái tim in đậm dòng chữ “12C”. Hình ảnh ấy ý nghĩa lắm đó là dù có đi đâu về đâu thì trái tim của chúng tôi vẫn hướng về ngôi nhà 12c này. Đang trong niềm vui sự, hứng khởi với chiếc áo mới thì có một tiếng nói vang lên như xé vào tâm can của mỗi chúng tôi bầu không khí trở nên căng thẳng và ngột ngạt hơn : ” tớ vừa ra xem thời khóa biểu mới không thấy có tên của cô giáo mình là sao hả các bạn???”. Tiếng nói xé lòng ấy đã làm biết bao con mắt chú ý và hướng về nó quên đi niềm vui với chiếc áo mới. Ai cũng ngơ ngác bần thần con tim của chúng tôi như loạn nhịp cái tin cô sẽ chuyển trường chúng tôi đã biết từ trước nhưng đó chỉ là những lời phù phiếm không đáng tin, giờ đây nó đã thành sự thực một sự thực đáng buồn. Hàng tăm câu hỏi đặt ra mà không có được câu trả lời “sao cô giáo đi mà không nói một lời tạm biệt với lớp??”, “cô giáo mình ích kì quá phải không mày???”….. Giờ đây ai trong chúng tôi cũng muốn được gặp để cô thật nhiều khúc mắc trong lòng mình.

>> điểm thi vào lớp 10 năm 2015 hà nội

Chờ mãi chờ hoài cuối cùng thì cô cũng đã đến với lớp tôi trong buổi sinh hoạt. Vừa bước vào lớp cô chưa kịp nói lời nào thì một tiếng nói vọng lên như trách móc : ” thưa cô sao tiết vừa rồi cô không lên lớp với chúng em??? thời khóa biểu mới không có tên cô là sao vậy ạ???”. Cô trấn an chúng tôi bằng một nụ cười ,ánh mắt ấm áp quen thuộc rồi cô nói : đúng vậy cô cũng rất bất ngờ vì không thể ngờ việc chuyển trường lại diễn ra nhanh đến như vậy” . Trong một số lời kể , tâm sự của cô khi sắp phải chia tay không kìm lòng nổi những giọt nước mắt ấy cứ rơi, cứ rơi mặc dù chúng tôi đã cố kìm lại mà sao khó quá. Tiếng nấc nghẹn ngào muốn hỏi cô những câu hỏi còn đang khúc mắc trong lòng nhưng cổ họng nghẹn ứ nước mắt không thể nói lên lời.

Khuôn mặt cô lúc nào cũng thế xinh đẹp tươi tắn để che giấu đi những giọt nước mắt kia. Cô không khóc vì cô sợ sẽ không rời xa được những đứa con bé bỏng của mình và cô muốn hình ảnh của cô mà chúng tôi khắc sâu trong tim của mình là ánh mắt ấm áp và nụ cười kia. Rồi cô nhìn thấy những chiếc áo đồng phục mà chúng tôi đang mặc cô nói : ” áo đồng phục lớp mình đẹp lắm các em ạ” nói rồi cả lớp cùng nhau bảo cô cắt bánh. Ngày hôm đó cũng là tết trung thu lớp tôi mua bánh để liên hoan nhưng giờ đây nó không những là chiếc bánh trung thu xinh xắn ngọt ngào nữa mà nó còn là chiếc bánh chia tay chan chứa tình yêu mà tập thể lớp dành riêng gửi tặng cho cô giáo chủ nhiệm – cô Oanh. Cảm ơn tất cả những tình cảm của cô dành cho lớp trong 2 năm vừa qua, cảm ơn công lao trời bể của cô và những bài học từ trang giáo án từ tình yêu nghề của cô dành cho chúng con. Công lao của cô đối với lớp nhiều quá làm sao con có thể trả hết. Không bao giờ chúng con quên đi hình ảnh của cô chúng con yêu và nhớ cô nhiều lắm cô ạ. Chính tay cô đã cắt chiếc bánh ấy biết bao nhiêu điện thoại máy ảnh hướng về cô để chụp những tấm ảnh thật ý nghĩa. Thế rồi 1 tiếng đồng hồ cũng trôi qua thời gian ở cạnh cô cũng đã nhanh chóng khép lại để lại bao nỗi nhớ niềm thương trong lòng chúng tôi. Cô nhìn lớp học hồi lâu nhìn từng khuôn mặt đáng yêu hồn nhiên tinh nghịch. Và cô đã đọc tặng lớp tôi 1 bài thơ trước lúc chia tay do chính cô tự làm khi đang là học sinh của trường THPT Yên Mỹ thân yêu này :

Tự biết rằng khi hạ đến mình xa
Khoảng trời chung phải chia đôi hai nửa
Còn đâu nữa cái ngày xưa một thưở
Cổng trường thu khép lại trước mình rồi
Tôi vẫn mơ về những ngày sắp xa xôi
Về những ngày đầy hoa và đầy nắng
Về cái tuối học trò trang giấy trắng
Về một thời gió lặng nắng bình minh
Bọn mình sẽ về đâu giữa cuộc sống truân chuyên
Giữa dòng đời có trăm nghìn vạn nẻo
Dòng thác cuộc đời có bao giờ níu kéo
Để mình quay về với khung trời hoa nắng ngày xưa.

Khi chia tay cô đã căn dặn chúng con mặc dù cô xa chúng con về khoảng cách nhưng cô vẫn luôn dõi theo từng bước chân từng hành động của chúng con….. Chúng con cũng sẽ luôn luôn nhớ về cô – người mẹ hiền thứ hai của chúng con. Sắp đến ngày 20/11 chúng con không thể tặng, cô cũng không muốn nhận những món quà xa xỉ đắt tiền thứ cô muốn chúng con tặng là thứ tình cảm yêu mến thiêng liêng bất diệt mà khôn gí có thể so sánh hay mua chuộc được và cả những thành quả trong học tập của chúng con nữa phải không cô. Trong tận sâu trai tim của chúng con muốn gửi tới cô những lời chúc sức khỏe và chúc cô thành công trong sự nghiệp trồng người cô nhé… 12C MÃI YÊU CÔ